Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2020

Mở tiệm bánh nhưng thực khách cứ thấy chủ quán là sợ, đến khi 1 sự thật được tiết lộ, 1 cảnh tượng chưa từng thấy đã xuất hiện

Tiệm bánh kỳ lạ

Tại thành phố Kusatsu, tỉnh Shiga, Nhật Bản, cách nhà trẻ không xa, có một tiệm takoyaki không chút nổi bật (Takoyaki là một loại bánh nướng ăn nhẹ có hình cầu làm bằng bột mì với nhân bạch tuộc, nướng trong chảo takoyakiki. Thành phần chính của nhân bánh là bạch tuộc băm hay thái hạt lựu có thể trộn thêm một số thứ khác và rắc thêm một số gia vị).

  • 14 câu biên dịch nói vận vào ai cũng có lúc đúng: Đọc và ngẫm, bạn sẽ được nhiều hơn mất!

Tất cả dụng cụ nấu nướng, nguyên liệu đều đặt hết trên chiếc xe tải nhỏ. Điều này khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ, liệu rằng nó có phải là tiệm di động để cảnh sát hễ xuất hiện, người chủ dễ dàng thu dọn vật dụng tháo chạy?

Càng đáng sợ hơn là ông chú, chủ tiệm trông thật là dữ dằn, cho dù tiệm đặt giữa nhà trẻ và trường tiểu học, lũ trẻ chẳng những không dám mua mà còn sợ tới mức cắm cúi chạy thật nhanh.

Cho tới một ngày, truyền thông tiết lộ "ý đồ khác" của ông chủ tiệm. Ông tên là Akira Mizuno, chỉ bán takoyaki cho trẻ con, bạn nào càng nhỏ, giá bánh càng rẻ: Học sinh cấp 3 là 100 yên nhật ( khoảng 19,000 VND), học sinh cấp 2 là 50 yên nhật ( khoảng 10,000 VND), học sinh tiểu học ông bán 10 yên nhật ( khoảng 2,000 VND).

Mở tiệm bánh nhưng thực khách cứ thấy chủ quán là sợ, đến khi 1 sự thật được tiết lộ, 1 cảnh tượng chưa từng thấy đã xuất hiện - Ảnh 2.

Ảnh minh họa.

Ở Nhật Bản, 1 suất takoyaki 8 miếng, giá bình quân là 800 yên nhật ( ~ 171,000 VND), vì thế nên giá 10 yên nhật (~ 2,000VND) chẳng khác nào tặng không khách hàng.

Ngay lập tức, thông tin này được lan truyền rộng rãi trong "tập khách hàng tiềm năng" của quán. Các bạn nhỏ đổ xô đến đây mua bánh mỗi khi chiếc xe di động xuất hiện – cảnh tượng khác xa so với sự đìu hiu vắng vẻ trước đây.

Nhiều bậc phụ huynh thấy con xin 10 yên để mua takoyaki đều nghĩ rằng con mình bị gạt, liền tìm đến tận nơi để nói cho ra nhẽ thì thấy hình cảnh: Mỗi bạn nhỏ lúc trả tiền đều nắm tiền trong lòng bàn tay, rồi cho cả vào một chiếc hộp có dòng chữ "hộp boxing", rồi mới thả tiền ra.

Cho dù đồng xu có mệnh giá là bao nhiêu, cũng đều không phát ra bất kỳ tiếng động nào, bởi vì đáy thùng có đệm lớp vải dày. Thậm chí ông chủ sợ các bạn nhỏ học lớp bé không biết chữ, còn dịu dàng bổ sung thêm dòng chữ phiên âm.

Nói cách khác, nếu bạn nhỏ nào gia cảnh khó khăn, đói bụng có thể nắm bàn tay trống không để đổi lấy một suất takoyaki miễn phí mà chẳng ai biết.

Mở tiệm bánh nhưng thực khách cứ thấy chủ quán là sợ, đến khi 1 sự thật được tiết lộ, 1 cảnh tượng chưa từng thấy đã xuất hiện - Ảnh 4.

Ông chủ tiệm đã bảo vệ lòng tự trọng nhỏ bé của đứa trẻ bằng niềm vui từ một trò chơi, món takoyaki nóng hổi cũng chính là tấm lòng yêu thương ấm áp của chú chủ tiệm.

Như vậy chẳng ai còn ác ý suy đoán về chủ tiệm, mặc dù trông người có vẻ dữ tợn, nhưng tấm lòng của chú thì ấm áp như thiên sứ.

Các bạn nhỏ thì lại càng yêu mến chú, gọi chú là "chú boxing". Nhưng tiệm takoyaki boxing bí ẩn chỉ xuất hiện vào buổi chiều thứ 5 hàng tuần từ 3:30 tới 5:30. Bởi vì nghề nghiệp chính của "chú boxing" hoàn toàn không phải bán takoyaki mà là trạm trưởng trạm dừng chân đường phố, thành phố Lidong.

Tuổi thơ nghèo khó của chủ tiệm bánh

Cậu bé Mizuno Akira mất cha khi còn quá nhỏ. Mẹ cậu trở thành trụ cột chính của gia đình, bắt buộc phải đi làm thêm những việc vặt để có thêm tiền sinh hoạt, hai mẹ con vất vả cay đắng đi qua những ngày tháng nghèo khổ, bữa đói bữa no.

Lúc đó, Mizuno nhỏ tuổi thường nhìn các bạn ăn món takoyaki, cắn cá bào katsuabushi rôm rốp, trông vẻ vô cùng mãn nguyện.

Mở tiệm bánh nhưng thực khách cứ thấy chủ quán là sợ, đến khi 1 sự thật được tiết lộ, 1 cảnh tượng chưa từng thấy đã xuất hiện - Ảnh 6.

Thế nhưng, cậu bé trong người chẳng có một xu, dù đói bụng nhưng cũng chẳng mua nổi món takoyaki ngon lành đó, chỉ có thể thu mình trong góc tường, gặm chiếc cơm nắm khô khốc.

Lúc đó Mizuno nghĩ, nếu 10 yên nhật có thể mua được takoyaki thì thật tốt! Sau này, Mizuno nhờ nỗ lực phấn đấu mà mang đến cho mẹ và bản thân cuộc sống tốt đẹp hơn. 

Nhưng nhìn thấy những đứa trẻ ngồi bên tiệm takoyaki, đôi mắt ngóng nhìn nhưng không mua nổi, trong lòng dậy lên những xót xa, như nhìn thấy chính mình lúc còn nhỏ.

Có một lần, Mizuno vô tình biết tới, có một người mở "nhà ăn nhi đồng", những bạn nhỏ gia cảnh nghèo khó có thể tới đó ăn miễn phí. Ông vô cùng xúc động và nghĩ nếu mình có thể mở được tiệm ăn như vậy thì có thể an ủi một chút nào đó tuổi thơ của những đứa trẻ nhà nghèo.

Thế là ông nghĩ cách, thuê một chiếc xe tải nhỏ làm tiệm di động, xin "chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm", ước mơ mở tiệm takoyaki tình thương dường như sắp thành hiện thực.

Mới đầu, rất ít bạn nhỏ tới đây, nhưng những đứa trẻ từng tới đều chia sẻ bí mật này với bạn bè. Cứ thể các vị khách nhỏ không ngừng lui tới.

Mizuno và các bạn nhỏ có 2 điều cam kết: Điều 1, sau khi tan học, ăn vặt bên đường, thì bắt buộc phải xin phép bố mẹ trước; điều 2, mặc dù món takoyaki của "chú boxing" không bán cho người lớn, nhưng các bạn nhỏ có thể chia sẻ cho những người lớn mà mình yêu mến.

Và như thế, rất nhiều bậc phụ huynh cũng được thưởng thức món ăn yêu thương này. Một món ăn nhỏ bé, có thể giúp trẻ con học được cách cảm ơn.

Mizuno giống như một anh hùng vô danh, dùng sức lực nhỏ bé của mình giúp đỡ phần nào cho những đứa trẻ đói nghèo. Sự tồn tại của những con người như vậy, khiến chúng ta cảm nhận được sự ấm áp của cuộc sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét