Thanh Lam được ông trời ưu ái khi cho chị không chỉ giọng hát mà còn cả nhan sắc mỹ miều. Ở tuổi 51, Thanh Lam vẫn rất trẻ trung và luôn nhận được lời khen ngợi khi xuất hiện ở các sự kiện của showbiz Việt.
Tuy nhiên sự khác biệt ở Thanh Lam của hiện tại đó chính là sự thay đổi về nhân sinh quan. Thanh Lam luôn nhìn mọi thứ ở hướng tích cực, vui vẻ. Điều này khiến cho cuộc trò chuyện, phỏng vấn giữa người hỏi và người được hỏi trở nên gần gũi, thân thiện và thoải mái hơn.
- Thanh Lam có chia sẻ chị đang "tạm dừng yêu", tại sao chị lại lựa chọn sự cô đơn ở thời điểm này?
Trong cuộc sống, tôi thấy có một câu rất đúng "tùy duyên bất biến". Tôi nghĩ, tất cả những điều đến với mình trong cuộc sống đều có lý do của nó và đều có mặt mạnh và mặt yếu.
Sống một mình tất nhiên sẽ có lúc cảm thấy trống trải nhưng mục đích sống của mình còn rất nhiều những cái khát vọng khác thì có lẽ việc tạm ngừng yêu lại chính là cơ hội để mình dành cho việc trau rồi thêm trí tuệ, sức khỏe của bản thân.
Khi tôi đến với đạo Phật, tôi hiểu rằng tất cả những điều xảy ra trong cuộc sống của mình tưởng nó là bất ngờ nhưng thật ra đều có lý do.
Ví dụ khi tôi thử mình ở những công việc khác nhau thì tôi thấy mỗi công việc nếu chúng ta đi đến tận cùng của hoài bão thì đều có vẻ đẹp và có sức hút rất là mãnh liệt. Điều này nó có ở tất cả các lĩnh vực, chuyên ngành chứ không phải chỉ là tôi làm nghệ thuật thì tôi mới điên, mới sáng tạo.
- Cách đây khoảng 5 năm thôi khi nhắc đến Thanh Lam người ta thường truyền tai nhau là "cô ấy rất bản năng" hay "cô ấy rất dễ phản ứng gay gắt với những điều không thích"... nhưng hiện tại Thanh Lam như một con người khác: Điềm đạm - nhẹ nhàng - đứng trước mọi vấn đề đều phân tích tỉ mỉ theo hướng tích cực. Có biến cố gì khiến chị thay đổi vậy không?
Tôi là người rất nghiêm khắc với bản thân. Tôi nghĩ, mỗi con người khi được cha mẹ sinh ra đều có một số vốn rất lớn và chúng ta hãy khai thác nó triệt để. Chúng ta được tiếp cận với cuộc sống và thực hiện hoài bão của mình, tôi nghĩ đó là một cơ hội tốt để từng ngày hoàn thiện bản thân.
Ở tuổi của tôi, tôi thấy có quá nhiều điều kiện để hàng ngày rèn luyện, hoàn thiện mình.
Trong một bài giảng tôi từng nghe, tất cả những nghịch cảnh của cuộc sống đấy là người thầy của mình. Mọi người nhìn thấy sự khác của tôi đấy chính là thành tựu của tôi. Tôi biến tất cả những nghịch cảnh của cuộc sống thành cơ hội để giúp cho mình hoàn thiện.
Ví dụ như mọi người hỏi tôi "lựa chọn sự cô đơn à?" - đó là một nghịch cảnh. Vậy khi có nghịch cảnh đến điều quan trọng nhất là ta phải đối diện với nó như thế nào? Tôi thì luôn nghĩ rằng nó là một cơ hội.
- Tôi nhớ trong một chương trình ca nhạc khi chị tam ca cùng Hà Trần, Tùng Dương ca khúc "Chị tôi" và đến đoạn "Chị tôi chưa lấy chồng" - 2 nghệ sĩ còn lại đã chỉ về hướng chị. Việc bị trêu đùa "ế" mang đến cho chị cảm xúc như thế nào?
Tôi nghĩ câu đấy là một sự kiêu hãnh. Thật ra trong cuộc sống, người đồng hành với mình rất quan trọng. Lúc mình ở những con dốc thoai thoải thì việc có bạn đồng hành rất dễ nhưng khi ta đạt được tầm nào đó thì việc lựa chọn bạn đồng hành để chia sẻ cảm xúc, sự hiểu biết không còn dễ nữa.
Ở tuổi tôi bây giờ có quá nhiều điều thú vị xung quanh mình. Tôi cũng giống mọi người có lúc vui lúc buồn và tôi nghĩ thật ra cái thú vị nhất bây giờ là nhận diện được niềm vui, nỗi buồn và không bị nó chi phối nữa. Vui thì là vui mà buồn thì là buồn.
Điều vui nhất khi tôi đến với đạo Phật là nhận diện tất cả những hoàn cảnh sống của mình và lạc quan nhất. Qua quá nhiều thời gian phải đối diện một mình mình với cuộc sống, tôi nghĩ đấy là cơ hội rất tốt. Tôi có quá nhiều điều kiện để hoàn thiện trí tuệ của mình và điều đó tôi thấy ý nghĩa lắm.
- "Nhận diện được niềm vui, nỗi buồn" có phải vì thế mà mấy năm trở lại đây chị rất bình thản khi đối diện với chồng cũ - nhạc sĩ Quốc Trung? Nhớ lại kí ức của 2 người chị sẽ kể lại câu chuyện gì?
Chắc đó là thời tôi khoảng hai mấy tuổi thôi, tôi và anh Trung cùng chơi nhạc ở một Club vào đúng đêm Giao thừa. Anh Trung đánh đàn Organ còn tôi hát. Tôi là hát chính - một đêm hát mười mấy bài liền. Và khi hát xong thì đã qua Giao thừa, đi về trên con đường hồi đó còn đốt pháo, pháo đỏ cả đường, tôi cảm giác thích lắm.
Lúc đó, tôi và anh Trung chưa cưới, ai tự về nhà nấy bằng xe máy. Tôi không hề cảm thấy buồn mà còn thấy rất lãng mạn. Tôi nghĩ, đôi khi những vui buồn, đau khổ, hạnh phúc thật ra là do mình cảm nhận nó thôi.
- Tôi nghe có người bảo, thời trẻ Thanh Lam kiếm được nhiều tiền lắm?
Những ca sĩ thời chúng tôi không phải là thời mà nó hot bùng nổ như bây giờ nên kiếm tiền cũng không phải dễ. Một buổi tối đi hát như thế rất vất vả và phải hát rất nhiều.
Tôi luôn cảm ơn cuộc đời đó là ông trời, cha mẹ sinh ra cho tôi một cái gen rất tốt về sức khỏe để tôi có năng lượng mãnh liệt trong bất cứ hoàn cảnh nào dù là hát nhiều, vất vả hơn mọi người nhưng tôi thấy tôi đều "cân" được.
- Đỉnh điểm cát-xê thời điểm đó của chị là bao nhiêu?
Thời điểm đó, cát-xê tôi là cao nhất đấy. Tôi nhớ là hát mấy nơi liền nhưng chỉ được có khoảng 30 USD một tối thôi. Gần như tháng nào tôi cũng đi hát hết 30 ngày. Hát nhiều tới mức có lúc còn buồn nôn luôn vì mang bầu.
Thật ra cũng kiếm được tiền chứ không phải không kiếm được. Kiếm được tiền, tôi nộp hết cho anh Quốc Trung vì anh đang làm phòng thu. Lúc Công ty CP dịch thuật miền trung - MIIDtrans Blog đó, tôi đang là "bạn đồng hành" với anh Trung mà (cười).
Thật ra, ông trời không cho ai tất cả nên chúng ta hãy trân quí những cái ta có. Mọi người thấy tôi luôn giữ được năng lượng tốt thật ra cái đó dựa trên cột mốc là sức khỏe. Ông trời cho tôi một cái số vốn để tôi có thể đi qua cuộc sống của mình một cách lãng mạn và ngoạn mục nhất.
- Giờ chị còn lãng mạn không?
Theo tôi, sự lãng mạn rất quan trọng đối với cuộc sống. Không phải chỉ trong tình yêu đâu nhá, lãng mạn trong đời sống của mình, lãng mạn với chính mình.
Tôi nghĩ sự lãng mạn nó làm cho mình luôn luôn hấp dẫn, đẹp cái vẻ đẹp không phải bên ngoài mà toát ra từ bên trong.
Hồi trẻ, tôi cũng cứ tưởng cái sự lãng mạn là từ người khác mang lại cho mình nhưng hóa ra không phải hoàn toàn vậy. Tất nhiên, tuyệt vời nhất, đỉnh cao nhất là có người nào đó đủ lãng mạn để cho mình những khoảnh khắc khó quên còn nếu không có thì mình vẫn có thể tự tạo ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét